Thứ Tư, 5 tháng 6, 2019

BÀI THƠ CỦA MỘT TÊN HÀNH KHẤT



Anh đã sống
Trên những cánh đồng quê
Nơi từng giọt mồ hôi lẫn vào trong đất

Nơi có tiếng thở dài rất khẽ
Những tiếng nấc rất khẽ
Cơn bão đi qua trộn thóc với bùn

Anh đã sống
Nơi bước chân ngàn năm tê tái
Cỏ bờ dọc bờ ngang níu chặt chân người
Nghìn năm nữa còn ai sống sót?

Anh đã bước
Mỗi tấc đất máu chồng lên máu
Với giấc mơ hái sao trời
Bốn ngàn hay mấy ngàn?
Mỗi kiêu hãnh mỗi khổ đau tuyệt vọng.

Anh đã sống
Những dãy phố mịt mùng lầm lạc
Những dãy phố mang đầy thương tích
Ai?
Còn ai đếm sẹo trên mình?

Anh đã sống
Những quả đồi trọc bóng nằm nhớ lá
Những ngọn sóng bạc đầu nhớ cá
Những dòng sông sa mạc phơi lưng
Những dòng thác chết treo lơ lửng
Những mặt người như có lại như không.

Anh đã sống
Những tháng ngày trơ trẽn
Véo von ca khi đồng loại khóc thầm
Hạt thiện cuối cùng trong anh rơi tuột
Hạt thiện cuối cùng đứng lại, lặng câm.

Anh đã sống
Trong xó tối lương tri
Tính toán với từng sơ suất
Với danh vọng, tiền tài, từng chi li được, mất
Vô cảm trước thời gian, vô cảm trước phận người.

Em hỏi anh, anh không thể trả lời
Xin lỗi, anh chỉ là hành khất
"Vào làng xin thịt
Ra làng xin xôi"*
*Đồng dao