Buổi
sáng ngủ muộn, mỏi mệt, khật khưỡng cầm ca cốc, bàn chải khăn lau… khật khưỡng
đến bên vòi, nước chảy mỏi mệt vào cốc. Súc miệng, nặn kem đánh răng đầy bàn
chải, cắm vào mồm. Kem, bọt không mỏi mệt, phong toả môi, miệng, râu ria…Thằng
nhỏ láng giềng ngơ ngác hỏi: chú ơi, chú cắm que nhựa to thế vào miệng làm gì
cho sùi bọt mép? Bực không chịu nổi, cầm nửa cục gạch ném phát chết mẹ con gà.
May không trúng nó chết, mất hai lăm triệu theo giá phổ thông, khéo lại tù rũ.
May thật là may.
Buổi
sáng ở nhà, tiếng loa rao báo phát vang át cả tiếng ồn thành phố. Tờ nào cũng
nội dung phong phú báo an ninh thủ đô báo an ninh thế giới báo thanh niên
, báo
nào cũng chỉ báo nào mới thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Không thấy
thơ hay không thấy truyện hay… chỉ thấy giết người cướp của tham nhũng hiếp dâm
ôi xứ mình rao báo thật khiếp! Nhưng trong số tội phạm nạn nhân đều không có ai
là người nhà mình. May thật là may.
Buổi
sáng vào cà phê, doanh nhân, thầy, thợ, công an… đủ cả. Tự nhiên thèm chuyện,
gọi điện cho ông bạn thân là nhà khoa học tiếng tăm. Chuyện đông chuyện tây
chuyện trời chuyện biển chuyện kim chuyện cổ quay về nông dân. Nông dân đói
nghèo nông dân ngu si nông dân cam chịu lòng vòng đến chuyện nông dân sản xuất
máy bay nông dân sản xuất máy bắt muỗi máy gặt đập liên hoàn máy đạp nước bằng
chân giải quyết hàng chục hàng trăm hécta ruộng hạn nông dân làm máy phát điện
từ hầm bioga từ phân heo phân người. Dại mồm dại miệng hỏi vậy các nhà khoa học
giáo sư tiến sĩ làm gì ở đâu ai trả lương trả lương ở đâu làm gì… Chợt anh bạn
khoa học tái mét mặt mày bịch cái cốc thuỷ tinh to đùng cách mạng ném vào mặt
mình đau điếng. Trước khi bỏ đi không chào hắn còn lên mặt trả tiền cà phê
thuốc lá mười hai nghìn. May thật là may.
Buổi
trưa nóng nực mất điện mất nước mất luôn cả ngủ ra quán mụ béo uống trà đá nghe
xích lô bình văn xe ôm đọc thơ thầy giáo nghỉ hưu đánh đề văng tục ca ve kể
chuyện hành hiệp trượng nghĩa. Mấy chú choai choai lạng lách đánh võng cảm tử
lao vào lốp xe tải thịt với xương tim óc dính liền. Ra nhìn rõ mặt không phải
con mình không phải cháu mình không phải mình. May thật là may.
Buổi
trưa ngồi chán nghe chán nói chán thấy chán đứng dậy lang thang nóng nực bụi
bặm kể đâu cho hết. Vỉa hè hai bên mông đùi rốn bẹn nần nẫn sây sây sát sạt chị
ơi vào ăn sữa chua chè thập cẩm chú ơi bia hơi mới về anh ơi về đâu làm cuốc xe
ôm đỡ mệt cảm ơn em đi gần địt mẹ đồ keo cú ông đập vỡ mặt sợ hãii hoảng hốt
cắm đầu cút thẳng rốt cuộc không đập không vỡ mặt may thật là may.
Buổi trưa chợt nhớ quên mất cặp hồ sơ tài liệu ở
quán mụ béo quay lại tìm không thấy không dám hỏi xích lô vẫn bình văn xe ôm
vẫn đọc thơ thầy giáo về hưu vẫn đánh đề văng tục ca ve vẫn kể chuyện hành hiệp
trượng nghĩa. Bần thần trở ra gặp ngay gã đầu bù tóc rối ăn vận bẩn thỉu măt
nhìn ngây dại tưởng rằng người điên sợ vỡ mặt chạy cho mau, phía sau thấy có
tiếng mời nhà thơ lớn đi làm chén rượu đọc thơ bọn em nghe với bọn em mê thơ
nhất là thơ anh tít thò lò, tự nguyền rủa mình mắt thịt suýt mang tội vu khống
bôi nhọ danh nhân may thật là may.
Buổi
chiều ra cổng cơ quan gặp ngay một kẻ đầu bù tóc rối ăn vận bẩn thỉu mắt trông
xa xăm biết chắc nhà thơ sập chân chống xe lấy giấy bút xin thơ xin chữ kí. Nhà
thơ lớn cười sằng sặc cười ngặt nghẽo bất ngờ thoi ngay một đấm. Người qua
đường chỉ trỏ trông ăn mặc bảnh bao thế mà điên điên đâu mà điên không điên sao
túm thằng điên ấy xin thơ mới biết mình nhầm đâu phải cứ bẩn thỉu là nhà thơ.
Sờ lên chỗ bị đấm không sưng không đau may thật là may.
Buổi
chiều ghé qua nhà chú đồng hương cựu thanh niên xung phong văn hoá lớp năm chưa
nắm chính tả đương kim nhà văn kiêm nghề bán thuốc lá kẹo lạc chè chát vỉa hè.
Chú đồng hương nhà văn danh nhân mới nổi vật ngửa mình ra mà tâm sự tóm tắt nội
dung nhờ viết bài phê bình lăng xê chú cảm ơn cháu chú hậu tạ cháu chú có tấm
lòng cháu giúp chú. Phun cả nội tâm phun cả nước bọt thiếu tí nữa phun cả răng
vào mặt mình thiếu tí nữa phải đi bệnh viện chữa thương thẩm mĩ là sẹo. May
thật là may.
Buổi
chiều phố đông người đông leng keng mì nóng đây mì ơi mì ơi bán cho cháu máy
chiếc ba chiếc năm chiếc đi khỏi phụ tiền cảm ơn cháu, xe rác leng keng chạy
qua rác ơi rác ơi chờ tí rác cái mả cha mày ai cho mày gọi bà là rác đồ mất
dạy. Ối cha mẹ ơi thằng mất dạy nó đánh tôi khác gì đánh mẹ nó bà nó. Chú đồng
hương nhà văn vẫn tóm tắt vẫn tâm sự vẫn kẹo lạc chè chát, người chửi người bị
chửi không phải là mình. May thật là may.
Buổi
tối về nhà mở cửa bí bức kéo cánh cửa sổ gió vào xôn xao mùi hương hoa sữa. Bật
nhạc mơ màng đi vào giấc mệt nghĩ lại một ngày trải bao may mắn vẫn còn sống
sót may thật là may.
Vinh, tháng 12/2007