Thứ Ba, 14 tháng 6, 2011

CHIỀU NHẸ



Chiều êm như thảm cỏ
Thẩn thơ buồn không lời
Một con thuyền êm đỗ

Một du dương triền môi

Cơn gió nào man mác
Trên ngực buồn mênh mang
Đôi mắt nào biền biệt
Đưa nỗi niềm lang thang

Con đường rồ dại thẳng
Nườm nượp muôn người đi
Ai chân không cất bước
Màu cỏ rêu xanh rì

Lê tấm thân ì ạch
Ôm khát vọng thăng thiên
Đành tan vào đâu đó
Những thở dài không tên.
Vinh, 1998